Quan điểm nhận lỗi và xin lỗi trong kinh doanh

Có bạn trẻ chửi tôi vì 1 bài viết mà nhân viên tôi đăng trên web là copy nội dung của bạn ấy. Tôi vào nhận lỗi và xin lỗi, dù với tôi viết 1 bài viết như vậy chỉ mất 15 phút bởi tôi có đầy đủ sách, báo, tài liệu, kiến thức sẵn có, khả năng đọc ngoại ngữ để viết những thứ mà tôi muốn. Nhưng tôi có lỗi khi đã không kiểm soát nội dung và copy không ghi nguồn, cái thứ mà ở VN chẳng ai quan tâm cả. Tôi nhận mình sai và đã xin lỗi.

Có bạn trẻ là em gái một người tôi đã từng làm việc và hỗ trợ trong quá trình kinh doanh của anh ấy mới đây cũng comment theo kiểu té nước theo mưa trên group về tôi với đại ý “loại chém gió, éo biết gì”…
Cần nói thêm rằng trong quá trình làm việc anh em rất quý mến và tôn trọng nhau.Nhưng vì môi trường làm việc ngày càng không phù hợp nên tôi đã chủ động xin giảm tiền lương hoặc không nhận lương, và từ từ xin nghỉ không hợp tác tiếp để đảm bảo uy tín.Tôi thoát ra và làm việc của tôi. Nhưng em ấy chỉ là người ngó nghiêng cùng thôi cũng có thể chửi tôi.  Nhân viên đơn vị đó giờ cũng đã tan đàn xẻ nghé vì đơn vị đã ngừng kinh doanh.
Tôi đã gửi imessage xin lỗi, và có lẽ cô ấy cũng chưa kịp đọc…
Được khách hàng tin tưởng và tìm đến, nhưng khi họ nói tôi không uy tín vì chưa nỗ lực hết sức cho công việc của họ dù có lỗi của cả 2 bên, tôi đã yêu cầu nhân viên hoàn trả 100% tiền công, tôi xin lỗi họ.
Tôi sẽ tiếp tục bị chửi nữa nếu vẫn tiếp tục làm việc. Vì tôi biết: không làm cũng bị chửi, mà làm cũng bị chửi, đúng cũng bị chửi và sai cũng bị chửi. Khổng Tử cũng nói: Người tốt là người được người tốt yêu và người xấu ghét, đó vẫn là người tốt, không ai hoàn hảo cả.
Vậy thì mình cứ làm việc của mình thôi, quan trọng là tôi thấy đam mê nó, tôi làm đúng pháp luật.
Tôi không giỏi! Tôi không nhận mình giỏi! Tôi biết mình còn rất kém và vì thế tôi nỗ lực không ngừng. Tôi làm việc không có ngày nghỉ, tôi làm việc bất kể thời tiết mưa gió, tôi tập trung cho việc của tôi, kể cả học hành hay làm việc…
Sai lầm không đáng sợ. Đáng sợ là không biết mình sai lầm, không học hỏi từ sai lầm của chính mình, thay đổi, thích nghi và tốt hơn.
Nhưng trên hết tôi là người chăm chỉ, uy tín, đàng hoàng, hiểu biết pháp luật và đạo đức kinh doanh. Biết thân phận nghèo khó của mình nên làm việc không kể ngày đêm, sẵn sàng học hỏi bất kỳ ai. Để rồi từ khi tay trắng vào đời, dù mới chỉ ngoài 30 tuổi nhưng tôi đã phấn đấu học qua 5 trường đại học, tốt nghiệp 4 trường đại học (tây có, ta có, đủ cả), đi du lịch 10 nước, xây dựng một công ty nhỏ nhỏ với 20 nhân viên còn khó khăn vất vả. Ngoài ra, tôi vẫn duy trì công việc là giảng viên một trường đại học – dù công việc đó tôi thường không đề cập đến…
Bạn biết đấy, cứ đi rồi sẽ đến, cứ đam mê rồi sẽ có sự thành công nhất định trong cuộc đời bạn dù có bị chửi, nhưng bạn không sống một cuộc đời của kẻ khác. Bạn là chính mình. Bạn được làm việc bạn thích, bạn thích việc bạn làm, việc đó đem lại giá trị cho người khác và cho xã hội…
Quan trọng là bạn luôn phải đi lên, vươn lên. Vì bạn đã ở trong đáy bùn sẵn rồi, và người ta tiếp tục đạp vào đầu bạn nữa để cho bạn lún sâu hơn, chứ không phải là vì bạn đang ở trên cao người ta mới dìm bạn xuống đâu.
Nên nhớ, bạn vẫn đang ở đáy bùn!
Xem video để biết thêm ạ.
Học viên của tôi – cũng nghèo như tôi ra HN. Một người phụ nữ chăm chỉ làm việc, mỗi tháng bán hàng trăm sản phẩm đồng hồ, cũng đi từ tay trắng đi lên, nhưng bạn ấy luôn chăm chỉ học tập và làm việc. Và kết quả của sự kiên trì đó là những thành công nhất định trong cuộc sống hiện tại cũng như tương lai của bạn ấy.
Khi bạn ấy không làm được, bạn ấy học lại, hỏi tôi, gặp tôi, chứ không chửi tôi, và nhiều người khác nữa cũng vậy. Đó là lý do dù có những khó khăn trong kinh doanh nhưng bạn ấy vẫn duy trì được đơn hàng và thu nhập của mình.
Cảm ơn vị khách hàng trong suốt 5 năm qua của tôi về những món quà là những chiếc đồng hồ đeo tay rất đẹp, cảm ơn em nhiều.

xem thêm các chia sẻ của học viên PA MARKETING https://www.youtube.com/playlist?list=PLgp_55EKVaExTNWssc0C4G_3dThQ1Ftqj


Bài viết liên quan